Chương 4

Kỷ Cambri Trở Lại

16.247 chữ

17-12-2022

Đáng sợ dường nào, con người đã trải qua hàng triệu năm để bước lên đỉnh của chuỗi thức ăn, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày trải qua trận động đất đã phá vỡ tất cả!

Khi đi qua một góc đường, Tùng Hạ đột nhiên hỏi: “Cậu nói xem, cành thông kia có thể tấn công cả những người khác hay không?”

“Không rõ.”

“Vậy chúng ta có nên làm biển báo cảnh giác mọi người hay không? Trên đường còn có người mà.”

Thành Thiên Bích dừng bước, từ cao nhìn xuống: “Đầu óc anh còn chưa tỉnh hẳn, phải không?”

Tùng Hạ ngẩn người.

Thành Thiên Bích tới gần cậu từng bước: “Từ khi động đất xảy ra đến giờ đã qua mười tám tiếng, thể tích cây thông kia đã được mở rộng ra hơn bốn trăm lần, và sẽ không dừng lại. Anh có hiểu chuyện này nghĩa là gì hay không?”

Đó là câu nói mà từ khi hai người gặp mặt tới nay, cậu lính trầm mặc này đã nói dài nhất. Tùng Hạ từng một lần cho rằng khả năng nói chuyện của người này có vấn đề, nhưng một câu nói gián đoạn này đã vạch rõ hoàn cảnh của họ.

Tùng Hạ biết, suy nghĩ của mình còn chưa thoát khỏi cảnh thái bình thịnh thế. Đến lúc này cậu vẫn nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đang xảy ra đều chỉ là một cơn ác mộng. Thậm chí cậu còn ảo tưởng cho rằng qua một thời gian ngắn nữa, khủng hoảng sẽ qua đi, xã hội sẽ từng bước khôi phục trạng thái bình thường. Dù sao thì trong lịch sử loài người, những tai họa hủy thiên diệt địa nhiều không đếm xuể. Con người đã chiếm cứ hành tinh này và giữ địa vị thống trị, sao có thể sụp đổ vì một trận động đất?

Thế nhưng trong lòng cậu cũng hiểu, dựa vào tốc độ tiến hóa của động thực vật mà nói, chỉ cần hiện tượng này không dừng lại, lấy mấy cành thông kia làm ví dụ, giờ này ngày mai, toàn bộ tòa nhà cũng không thể chứa nổi thân thể của nó, rễ cây sẽ đâm sâu xuống tận trăm mét, nó sẽ bắn ra lá thông, có thể găm bất kì sinh vật sống nào tới gần nó thành một cái rây.

Đây mới là hiện thực.

Đây mới là hiện thực!

Cậu muốn làm một biển cảnh báo tránh cho người đi đường đến gần nó, chuyện này hoàn toàn vô nghĩa. Chỉ cần không ngừng tiến hóa, những người sống trong thành phố này chẳng bao lâu nữa cũng sẽ di tản đi. Cậu không giúp được cho bất luận kẻ nào, thậm chí cậu còn không thể bảo đảm sự an toàn cho chính mình.

Tùng Hạ siết tay: “Cậu nói rất đúng, tôi cũng muốn sớm tỉnh lại một chút, còn cậu thì nên giúp tôi chứ. Rõ ràng là cậu biết nhiều hơn tôi, lại không chịu nói cho tôi biết, rốt cuộc là vì sao? Tôi không muốn ù ù cạc cạc như thế, tôi đã dự định cứ ở lại đây cả đời! Hoặc là cậu nói hết mọi chuyện cậu biết cho tôi, hoặc là cậu đánh tôi ngất xỉu, tôi muốn xem cậu nói chuyện thoải mái hơn, hay là khiêng tôi đi thoải mái hơn.”

Thành Thiên Bích nheo mắt lại nhìn cậu một chút: “Tôi có thể để anh lại ở đây, anh không sống quá ba ngày.”

“Cậu nhất định có nguyên nhân gì đó mới phải dẫn tôi đi cùng, nếu không cậu sẽ không đến đây.” Càng lấy được nhiều tin tức, xác suất sinh tồn của cậu càng lớn. Dù Thành Thiên Bích có đánh cậu, cậu cũng phải đánh cuộc một phen.

Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn cậu một cái, thả ba lô xuống đất, kéo khóa ra, Tùng Hạ cúi đầu nhìn, hay thật, trong ba lô quân dụng tất cả đều là vũ khí. Thành Thiên Bích lấy một khẩu súng lục và một cây dao găm ra, đưa cho Tùng Hạ.

Tùng Hạ do dự một chút, nhận lấy. Đây là lần đầu tiên cậu được sờ vào súng thật. Khẩu súng nặng trình trịch trên tay, cậu có chút hồi hộp, sợ bị người khác nhìn thấy, muốn nhanh chóng nhét vào trong quần áo, lại phát hiện căn bản không có chỗ nào thích hợp để nhét vào. Mùa hè, cậu chỉ mặc một chiếc áo thun và quần Jean, không thể cứ thế để vào trong túi quần được, khẩu súng sẽ bị lộ ra.

Thành Thiên Bích nhíu mày một cái, cầm lại khẩu súng lục: “Có biết dùng không?”

“Biết cách thao tác, nhưng chưa được thực hành.”

“Đây là chốt, khi cần dùng thì kéo nó lại.” Sau khi mở chốt an toàn, Thành Thiên Bích kéo súng lên đạn, sau đó liền đóng chốt lại: “Súng đã lên đạn, khi nào dùng thì kéo chốt ra.”

Tùng Hạ nói: “Tôi… tôi biết trình tự rồi.” Cậu cầm lại súng, ngượng ngùng nói: “Để ở chỗ nào bây giờ, quần áo mỏng quá.”

“Đũng quần.” Thành Thiên Bích ngắn gọn đáp.

Tùng Hạ không khỏi cúi đầu nhìn đũng quần.

Thành Thiên Bích đẩy đầu cậu ra, để cậu nhìn bao súng giắt ở lưng quần mình.

Tùng Hạ lúng túng cười: “Cho tôi một bao súng đi.”

“Anh nghĩ rằng tôi đang đùa chắc? Bỏ vào đũng quần dễ lấy ra để vào.”

“Nhưng mà, bỏ vào chỗ đó… ảnh hưởng bước đi.”

Thành Thiên Bích không nhịn được đoạt lấy súng, nắm lấy vai cậu để cậu xoay tại chỗ một vòng, sau đó xốc áo cậu lên, nhét khẩu súng vào ngang lưng.

Nòng súng lạnh lẽo thô bạo lướt qua làn da ngang lưng Tùng Hạ khiến cậu thấy hơi đau đau. Thân thể cậu cứng đờ, Thành Thiên Bích đẩy cậu một cái: “Đi thôi.”

Dùng GPS điều chỉnh vị trí, hai người cùng đi đến sân bay.

Tùng Hạ nhắm mắt theo sát đuôi hắn: “Binh ca, vừa rồi cậu có nói trên đường ấy, bây giờ có thể nói những điều cậu biết cho tôi không?”

“Hỏi.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tất cả sinh vật xung quanh đều biến dị, có thể nói rằng chúng đang điên cuồng tiến hóa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thành Thiên Bích đáp: “Tôi cũng không biết nhiều hơn anh. Sự tiến hóa của sinh vật và trận động đất đó có liên quan với nhau. Động đất từ khu Golmud đã phóng xạ ra năng lượng nào đó, lan ra toàn quốc, thậm chí là khuếch tán trên phạm vi toàn cầu, hơn nữa không vì khoảng cách xa gần mà yếu đi. Nếu như xu hướng này không dừng, việc khuếch tán ra toàn cầu chỉ là vấn đề thời gian.”

“Năng lượng đó có tính chất gì? Tại sao có loại năng lượng trong quá trình phát tán lại không bị yếu đi? Quan trọng nhất, tại sao nó lại khiến sinh vật biến dị?”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Không biết.”

Tùng Hạ trầm tư một hồi: “Sự tiến hóa tập thể của các sinh vật ấy khiến tôi nghĩ tới ‘Đại bùng nổ sinh mệnh kỷ Cambri’ năm trăm triệu năm trước. Nếu chỉ so sánh kết quả, kỷ Cambri và chuyện mà chúng ra đang trải qua vô cùng ăn khớp: Sinh vật mới sinh ra, tiến hóa thần tốc, nổi dậy, các giống loài trên địa cầu trở nên vô cùng phong phú. Tuy nhiên, sự tiến hóa ‘rất nhanh’ lúc đó chỉ được nói trên tính tương đối của lịch sử địa chất học, thực tế thì nó cũng đã phải trải qua hàng triệu năm thời gian, hơn nữa còn chia ra vài giai đoạn. Còn tốc độ tiến hóa chúng ta đang trải qua nhanh hơn một triệu lần của kỷ Cambri. Từ góc độc của khoa học mà nói, chuyện này vô cùng vô lý, nhưng lại đang thật sự diễn ra. Năng lượng bị phóng xạ ra của trận động đất kia nhất định không phải chuyện đùa, lẽ nào nó có liên quan đến hoóc-môn…”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, hơi bất ngờ, Tùng Hạ là đối tượng của nhiệm vụ hắn không thể chọn lựa, với hắn mà nói thì cậu là một gánh nặng, không ngờ đầu óc người này không ngốc nghếch, hắn nói: “Bên phía Bắc Kinh cũng có người đưa ra giả thuyết đây là kỷ Cambri thứ hai.”

“Kỷ Cambri thứ hai?”

Thành Thiên Bích gật đầu.

“Cậu liên lạc với Bắc Kinh lúc nào đấy? Họ còn nói gì nữa không? Cậu có nói chuyện với chú tôi không. Chú tôi là chuyên gia cổ sinh vật học, coi nghiên cứu kỷ Cambri là theo đuổi cả đời, nhất định chú ấy biết rất nhiều chuyện.”

“Ba tiếng trước, sau đó tôi nhận được nhiệm vụ đưa anh đến Bắc Kinh.”

“Còn có chuyện gì không? Hai người đã nói những gì?”

“Nói tại Golmud Thanh Hải, sau tám tiếng từ trận động đất, nơi đó đã thuộc trạng thái không thể khống chế, hệ thống phần cứng tê liệt, phần lớn thông tin đều đã bị chặn, cuối cùng những gì phát ra từ đó đều là tín hiệu cầu cứu.”

“Là do trận động đất tạo thành, hay do…”

“Cụ thể vẫn chưa rõ. Đường cao tốc chính thông đến Golmud đã bị động đất phá hủy, phi cơ trực thăng bay qua đều bị rơi. Mặt đường bị cỏ dại bao phủ, chỉ có một chiếc trực thăng đáp xuống được tầng chót một tòa nhà, chẳng bao lâu cũng mất hết tin tức. Người ngoài không vào được, người trong không ra được.”

Tùng Hạ run lên: “Người ở bên trong…”

“Phần lớn sẽ chết.” Thành Thiên Bích mặt không thay đổi: “Tiến hóa cần thức ăn.”

Tùng Hạ siết chặt hai tay, dưới nắng hè chói chang, cậu vẫn cả người rét run. Cậu biết Thành Thiên Bích không nói sai, đồng bào của cậu không chỉ gặp nguy cơ cạn kiệt thức ăn mà còn có thể đối mặt với nguy cơ trở thành thức ăn của loài khác. Golmud – trung tâm động đất là nơi đầu tiên thất thủ, tiếp đó là cả tỉnh Thanh Hải, sau đó khuếch tán đến Tây Bắc và Vân Quý, rồi khuếch tán ra toàn quốc, cuối cùng…

Bằng sự phát triển của tình hình trước mắt, chẳng bao lâu nữa thì không gian sinh tồn của con người sẽ bị các loài đã tiến hóa chiếm mất. Con người mất đi không chỉ là địa vị thống trị mà còn có thể trở thành giống loài yếu nhất, rồi dần dần bị diệt sạch.

Đáng sợ dường nào, con người đã trải qua hàng triệu năm để bước lên đỉnh của chuỗi thức ăn, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày trải qua trận động đất đã phá vỡ tất cả!

Ngoại trừ “thiên kiếp [15]”, Tùng Hạ không nghĩ ra từ nào khác để hình dung.

[15] Thiên kiếp: Thuật ngữ đạo giáo TQ, “thiên kiếp” chính là số phận. Một người vi phạm lẽ trời, sau khi lên trời sẽ bị “thiên kiếp” trừng phạt. Ở đây có thể hiểu là sự trừng phạt con người, con người đứng trên đỉnh của kim tự tháp chuỗi thức ăn, có xu hướng tàn phá mọi sinh vật phía dưới, lấy động – thực vật làm thức ăn, và nay trở thành thức ăn của động – thực vật.

Tùng Hạ run giọng hỏi: “Chúng ta có thể thoát khỏi Vân Nam không?”

Giọng nói của Thành Thiên Bích rất bình tĩnh: “Không biết.”

Tùng Hạ trầm mặc, cậu nghĩ lại chuyện tinh mơ hôm nay đã cùng bạn bè trên diễn đàn hacker dự đoán tốc độ của thực phẩm bị phân hủy lan ra toàn quốc, lúc đó suy tính đến sự thay đổi sau này, cho ra kết luận thời gian để sự phân hủy khuếch tán ra toàn quốc là 55 tiếng đồng hồ hoặc lâu hơn. Thì ra tốc độ khuếch tán sự phân hủy thực phẩm là như Thành Thiên Bích đã nói, dựa vào tốc độ khuếch tán của loại năng lượng kia. Cậu đặt ra giả thiết lấy Golmud làm trung tâm, khoảng cách từ Golmud đến huyện Phủ Viễn của biên giới Hắc Long Giang làm bán kính, vẽ một vòng tròn gồm 55 đơn vị. Golmud là đơn vị số 1, huyện Phủ Viễn là số 55, Côn Minh thì ước chừng trong khoảng đơn vị từ 10 đến 15. Tại Golmud, tám tiếng sau trận động đất, những người kém hiểu biết đã nhập “trạng thái cầu cứu”. Nói cách khác, ở vị trí thứ 1 – Golmud – tám tiếng sau trận động đất đã không thể kiểm soát thì ở Côn Minh – vị trí thứ 10 đến 15 – sẽ mất kiểm soát trong vòng 80 đến 120 tiếng đồng hồ. Có lẽ trong vòng 3 đến 5 ngày sau, nơi này cũng sẽ thất thủ!

Tùng Hạ mở to hai mắt nhìn, bám lấy Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích nhíu mày nhìn cậu.

Cậu thuật lại ý tưởng của mình cho hắn nghe, giọng nói cũng run lên. Trong lòng cậu bây giờ vô cùng chơi vơi. Cậu luôn cảm thấy rằng họ sẽ không thể thuận lợi lên máy bay rời khỏi nơi này được. Bởi vì phần lớn chuyến bay ngày hôm nay đều đến trễ hoặc bị hủy bỏ, năng lượng kia nếu có thể truyền trên mặt đất thì cũng rất có thể sẽ ảnh hưởng đến bầu trời.

Hơn nữa, nếu họ đến được Bắc Kinh, sau đó thì sao? Nếu như tình hình này không thay đổi, sớm muộn gì Bắc Kinh cũng sẽ…

Thành Thiên Bích gật đầu: “Phân tích 3 đến 5 ngày là chính xác, họ cũng cho tôi thời gian này.”

Tùng Hạ chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, cười khổ: “Tôi không thể tưởng tượng ra lúc này tôi đứng ở đây, mấy ngày sau sẽ biến thành cái dạng gì.”

Thành Thiên Bích không trả lời vấn đề này. Trên thực tế không ai có thể trả lời cậu. Rốt cuộc thì thế giới này sẽ biến thành thế nào, không ai có đáp án cả.

Tùng Hạ thở dài thật sâu: “Nói chuyện khác vậy, ví dụ như nói chuyện của cậu đi. Cậu và chú tôi đã nói chuyện gì? Chú ấy có khỏe không?”

“Không, tôi trực tiếp nhận được mệnh lệnh.”

“Cậu thuộc binh chủng gì? Chịu sự quản lý của đơn vị nào?”

Thành Thiên Bích không để ý tới cậu.

Tùng Hạ lại tự khiến mình mất mặt, trong lòng cậu có chút buồn bực: “Đại binh ca, cậu nói thêm mấy câu với tôi đi, không biết chừng chúng ta chẳng sống thêm được mấy ngày nữa đâu. Trước khi chết tán gẫu làm bạn một chút, không phải tốt lắm hay sao.”

Thành Thiên Bích quét mắt nhìn cậu một cái: “Anh muốn chết?”

Tùng Hạ run lên: “Không muốn, nhưng tôi cảm thấy nếu tận thế thật sự xảy ra, tôi cũng không sống nổi.”

“Đúng vậy.”

Tùng Hạ mặt như đưa đám: “Có lẽ cậu sẽ sống lâu hơn tôi một chút. Này, cậu có cảm thấy trời càng ngày càng lạnh không?”

Thành Thiên Bích dừng lại.

Hắn cẩn thận cảm nhận, đúng là càng ngày càng lạnh, bây giờ là ngày tam phục[16], vì sao nhiệt độ không khí lại đột nhiên giảm xuống?

[16] Ngày tam phục: Chỉ thời kì nóng nhất trong năm.

Xa xa có ba người đang đi tới, xem ra là một nhà ba người, vẻ mặt vội vàng, lưng đeo hành lý, thấy nhóm Tùng Hạ, mở miệng hỏi: “Hai cháu cũng định đi về phía Nam à?”

Tùng Hạ gật đầu: “Gần như vậy, thế mọi người định đi đâu ạ?”

“Đến khu duyên hải, nghe nói ở biển thì không sao, không thì thức ăn để mấy tiếng là hỏng hết, để vào tủ lạnh cũng hỏng, chẳng bao lâu nữa thì đến chết đói mất thôi. Ai nhạy bén giờ cũng bắt đầu đi cả rồi, mặc kệ thế nào, tránh được rồi hãy nói.” Bác trung niên nọ sau khi nói xong, chà chà tay: “Quái, sao mà tự dưng lạnh thế?”

“Nhưng rất nhiều chuyến bay đều bị hủy rồi, mọi người định đi thế nào?”

“Nhà bác vốn lái xe, kết quả lại thành ra như vậy, nay dự định đến ga xe lửa thử vận may. Người bỏ đi bây giờ vẫn không coi là nhiều, phải chờ tới mấy ngày nữa, thức ăn không ăn được nữa họ mới hiểu, đó chính là đại nạn, xe gì cũng không đi được, hai cháu cũng đi nhanh đi.”

Một nhà ba người đi rồi, Thành Thiên Bích nhìn vào nhiệt kế trên đồng hồ đeo tay, nói: “Tệ thật, nhiệt độ không khí giảm xuống tám độ.”

“Quả nhiên! Chúng ta mau trở về lấy thêm quần áo. Có quỷ mới biết nhiệt độ sẽ hạ đến mức nào, biến từ mùa hè thành mùa đông tôi cũng không thấy lạ.”

Thành Thiên Bích bắt lấy cánh tay cậu, kéo cậu vào một nhà dân: “Lãng phí thời gian, huống hồ cũng không kịp nữa.”

Hắn giơ cổ tay ra trước mặt Tùng Hạ. Tùng Hạ kinh ngạc phát hiện, trong lúc họ nói chuyện, nhiệt độ lại hạ thêm hai độ, bây giờ đã là mười chín độ. Từ hai mươi chín độ xuống mười chín độ, sợ rằng chưa đến mười phút!

“Vậy chúng ta đi đâu?”

“Tìm quần áo.”

Thành Thiên Bích kéo cậu xông lên lầu, thấy cửa thì gõ, chỉ cần bên trong có người trả lời, hắn sẽ gõ sang cánh cửa kế tiếp. Hai người đi thẳng lên tầng bảy, rốt cuộc gõ vào một cách cửa bên trong không ai trả lời. Thành Thiên Bích móc súng lục ra, Tùng Hạ chỉ nghe thấy tiếng bộp phát ra từ ống giảm thanh, cánh cửa đóng chặt đã bị Thành Thiên Bích mở ra.

Tùng Hạ khẽ nói: “Cậu làm gì vậy, ngộ nhỡ bên trong có người thì sao!”

“Câm miệng.”

Tùng Hạ lạnh đến sợ run cả người, kéo cổ tay Thành Thiên Bích ra nhìn, mười lăm độ!

Cửa được mở ra, cậu bám sát Thành Thiên Bích chạy ào vào phòng. Trong phòng vẫn còn ấm, không khí thật sự rất hấp dẫn.

Sau khi vào phòng, Thành Thiên Bích cố ý đá đổ một bình hoa, bình hoa vỡ choang một tiếng, trong phòng lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra nhà này không có ai thật. Cậu mang theo cảm giác tội lỗi xâm nhập trái phép vào nhà dân, cẩn thận cởi giày, bước tới đóng cửa sổ lại, càng ngày càng lạnh, đúng là bất thường mà!

Thành Thiên Bích nói: “Mở điều hòa, tìm quần áo.”

Nhiệt độ trong phòng vẫn còn trên hai mươi độ, khiến người ta thả lỏng đi không ít.

Để giảm bớt tâm trạng hồi hộp, Tùng Hạ thậm chí đánh bạo uống một cốc nước, sau đó định vào phòng ngủ tìm vài bộ quần áo dày dày, nghĩ vậy rồi liền thực hiện kế hoạch.

Cậu vừa bước vào bên trong được vài bước thì chợt nghe trong phòng ngủ truyền đến tiếng động, nó giống như có cái gì đó rất nặng bị kéo đi trên mặt đất.

Tùng Hạ dừng lại, Thành Thiên Bích cũng nhẹ nhàng đi tới, lặng lẽ móc súng ra.

Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Ai ở bên trong, đi ra.”

Âm thanh tha kéo dừng lại, một giây kế tiếp, âm thanh đó đột nhiên tăng nhanh. Tùng Hạ da đầu tê dại nhìn cửa phòng ngủ, chỉ thấy một sinh vật lông rậm màu nâu đỏ từ bên trong lao ra, cơ thể to lớn, cao gần hai mét!

Thành Thiên Bích không chút do dự nã một phát súng vào con vật kia. Nó gào một tiếng, ngã xuống nền đất, lộn nhào rồi chui vào sau sô pha. Tùng Hạ và Thành Thiên Bích lúc này mới nhìn rõ, đó là một con khỉ.

Nhưng con khỉ này lại là một con quái vật mặt đỏ răng nanh, đôi mắt hung ác, lông rậm rũ xuống đất, cao tận hai mét, tốc độ cực nhanh, cực kì khác với loài khỉ trong hiểu biết của họ.

Tùng Hạ sợ đến mức một cử động nhỏ cũng không dám, bắp chân run lên. Trên thái dương Thành Thiên Bích chảy ra mồ hôi lạnh, mắt nhìn chằm chằm con khỉ trốn sau sô pha kia.

Không ai trong họ nhúc nhích.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!